Thơ “CHA TÔI”

28/07/2017
(VBSP News) Nhân Kỷ niệm ngày Thương binh - Liệt sỹ (27/7/1947 - 27/7/2017), tri ân các Anh hùng Liệt sỹ, tưởng nhớ đến người Cha thân yêu đã anh dũng hy sinh cho nước nhà, góp phần mang lại độc lập, tự do cho thế hệ tương lai, bằng cảm xúc tận đáy lòng, đồng chí Bí thư Đảng ủy NHCSXH TW, Ủy viên HĐQT - Tổng Giám đốc Dương Quyết Thắng đã viết lên những vần thơ gửi tặng người Cha liệt sỹ. Ban Biên tập xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc bài thơ tràn đầy những tâm tư đã được nhạc sỹ Nguyễn Giang phổ nhạc, ca sỹ Trọng Tấn thể hiện cùng một số hình ảnh tri ân vừa được NHCSXH thực hiện tại các tỉnh Quảng Trị, Quảng Bình, Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Nam, Đà Nẵng, Thừa Thiên - Huế, Quảng Bình.

 

Con sinh ra khi chưa đầy một tuổi,

Cha lên đường theo tiếng gọi thiêng liêng.

Gác lại quê nhà một hạnh phúc riêng,

Và từ đó không hẹn ngày trở lại.

 ***

Ký ức trong con vẫn còn lưu mãi,

Mẹ kể về Cha trong những đêm buồn:

Gương mặt điển trai, ánh mắt dịu hiền,

Nhưng sâu thẳm của một người từng trải.

 ***

Mồ côi Mẹ khi chưa đầy mười tuổi,

Bồng bế em thơ, dong duổi đêm ngày.

Sáng mò cua, trưa bắt ốc, chiều cầm cày,

Đời lam lũ, những tháng ngày vất vả.

 ***

Giá rét đêm đông, bữa cơm đói khổ,

Cảnh co ro, tối ngủ không giường.

Vào những năm kháng chiến quật cường,

Cha xung phong theo đoàn quân tải đạn.

 ***

Dáng thư sinh, nhưng tinh thần dày dạn,

Cha tham gia các cuộc chống càn.

Chiến dịch Điện Biên cất tiếng súng mở màn,

Cha trúng đạn phải chuyển về hậu cứ.

 ***

Đời binh nghiệp thôi đành dang dở,

Đồng đội chia tay, xuất ngũ quê nhà.

Và cũng từ đây Mẹ gặp được Cha,

 Cùng chung tay xây gia đình nho nhỏ.

***

Đón nhận niềm vui sau 2 lần sinh nở,

Hai con trai cất tiếng khóc chào đời.

Mẹ thấy Cha với gương mặt rạng ngời,

Trong nụ cười của niềm vui khôn tả.

***

 Cha dành về mình nỗi gian truân vất vả,

Mong đắp xây, hạnh phúc gia đình.

Đất nước chiến tranh, gác tình cảm riêng mình,

Tổ quốc gọi Cha lên đường tái ngũ.

***

Lòng trĩu nặng, chờ con thơ đi ngủ,

Hôn nhẹ môi non,

Cha gạt lệ lên đường.

Vợ trẻ khóc thầm, với gánh nặng hậu phương,

 Đeo đuổi Cha khắp nẻo đường xung trận.

***

 Kẻ thù kia, mang ta bao uất hận,

Súng chắc trong tay, Cha trút giận, căm hờn.

Mặt trận Tây nguyên, chiến sự vang dồn,

Sau trận đánh, giành huy chương Chiến Thắng.

***

Khói đạn sạm đen, trận giằng co căng thẳng,

Về núi Chư Mơ Năng, người mất, người còn.

Tiếng súng lặng im, đêm tối ngủ hầm,

Lòng thổn thức, nhớ vợ con nơi đất Bắc.

***

Cầu mong sao sớm đánh tan lũ giặc,

Đất nước bình yên, Cha trở lại quê nhà.

Năm Mậu Thân, ngày mồng sáu tháng ba,

Trận đánh Chưpa, đạn vương Cha ngã xuống.

***

 Đồng đội cạnh bên với bao luống cuống,

 Ôm chặt Cha, lạc giọng gọi Anh ơi!

Mắt nhắm, lặng im, Cha không nói lên lời,

Vĩnh biệt mọi người, Cha về nơi xa thẳm.

 ***

Đơn vị tiếc thương, cả đêm thức trắng,

Kỷ vật tìm nhau, khi đất nước hòa bình.

Dép, nắp ăng gô, huy hiệu khắc tên mình,

Đã cùng Cha về nơi chín suối.

***

Lúc ra đi không một lời trăng trối

Lỡ hẹn từ đây, dang dở một lời thề:

“Thắng giặc Mỹ, anh sẽ trở về,

Tiếp tục cùng em xây gia đình hạnh phúc”.

***

Chúng con lớn lên với bao niềm kính phục,

Về người Cha anh dũng kiên cường.

 Nhưng lòng con, vẫn nặng trĩu vấn vương

Chưa được gọi “câu” các con thường gọi,

Chưa một lần cất tiếng nói: “Cha ơi!”.

 

Ý KIẾN ĐỘC GIẢ

Các tin bài khác